Lúc nhận được cuộc gọi, chị chỉ nghe thấy tiếng ho sặc sụa xen lẫn tiếng khóc nấc:
– Mẹ ơi… con sợ lắm… khói nhiều quá… con không thấy gì nữa rồi…
Chị hét lên trong tuyệt vọng, lao ra khỏi nhà, tay cầm điện thoại, vừa chạy vừa cầu xin:
– Con ơi, mẹ đang tới! Con trốn vào chỗ nào an toàn đi!
Đầu dây bên kia, giọng con gái nhỏ run run, nghẹn ngào:
– Mẹ bảo con trốn trong tủ là an toàn phải không ạ? Con đang ở trong tủ rồi… bên ngoài khói nhiều lắm… con sợ… mẹ nói con ngoan đi, để mẹ đến cứu con nha…
Chị gào lên, chân trượt trên nền đường ướt khói. Căn nhà phía xa đã chìm trong biển lửa. Cứu hỏa được gọi đến, xe hú inh ỏi, vòi rồng xịt ầm ầm, nhưng lửa cứ cuộn cao ngùn ngụt.
Chị vùng ra, lao về phía cửa. Người ta phải giữ lại vì quá nguy hiểm. Cả khu phố đứng chết lặng nghe tiếng người mẹ khóc đến khàn giọng:
– Con ơi, ra đi, con đừng trốn nữa… Mẹ đến rồi đây…
Mấy chục phút sau, khi lính cứu hỏa phá được cửa, họ lao vào giữa khói mịt mù. Bên góc phòng, cánh tủ gỗ cháy xém, cánh cửa bị khóa chặt từ bên trong. Họ dùng xà beng cạy ra — trong đó, chỉ còn chiếc điện thoại sáng le lói, màn hình hiện dòng chữ chưa kịp gửi đi:
“Con ngoan rồi mẹ ơi… mẹ đến cứu con đi…”
Người mẹ ngã quỵ khi nhìn thấy. Điện thoại vẫn ấm, ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên đôi bàn tay run rẩy của chị.
Cả đội cứu hộ lặng im. Không ai nói được lời nào.
Bên ngoài, trời bất chợt đổ mưa. Những giọt nước lạnh rơi xuống mái tôn vẫn còn bốc khói, hòa lẫn với nước mắt người mẹ — thứ mưa muộn màng chẳng thể dập tắt nỗi đau.