Ngày gi-ỗ cha, ba anh em rời đi sau bữa ăn, bỏ lại cô em út l-o to-an đủ thứ. Ai ngờ, chỉ một câu nói của mẹ đã khiến cô ch-ết lặ-ng, nỗ-i đa-u như x-é tim…

Cuộc đời tôi, những năm tháng tuổi thơ và cả khi trưởng thành, dường như luôn gắn liền với mùi khói bếp và tiếng dao thớt lách cách. Tôi là út, là người duy nhất không rời làng để tìm kiếm một cuộc sống phồn hoa nơi phố thị. Anh hai, chị ba, và chị tư, tất cả đều đã có gia đình riêng, có sự nghiệp riêng. Họ trở thành những người “thành đạt” trong mắt bà con lối xóm, còn tôi, tôi chỉ là người con gái nhỏ bé ở lại, bầu bạn với bố mẹ và gánh vác những công việc nhà không tên. Bố tôi, một người đàn ông hiền hậu, đã ra đi lặng lẽ cách đây một năm, để lại cho tôi một nỗi đau vô bờ bến và một gánh nặng vô hình mà không ai hiểu được.

Cả năm, tôi chỉ mong đến ngày giỗ bố. Không phải vì tôi mong gặp lại các anh chị, mà vì đó là dịp duy nhất để tôi được sống lại những kỷ niệm về bố. Tôi muốn làm một mâm cơm thật thịnh soạn, nấu những món ăn bố thích, để bố tôi ở trên cao có thể cảm nhận được tình yêu thương mà tôi dành cho ông. Tôi đã thức dậy từ 3 giờ sáng, khi sương còn giăng lối, và bắt đầu công việc chuẩn bị. Bếp nhà tôi, từ một không gian lạnh lẽo, giờ đây đã trở nên ấm cúng với tiếng củi reo, với mùi hành phi thơm lừng và mùi nước dùng sôi sùng sục. Tôi cứ thế làm, làm một mình, lặng lẽ.

Mẹ tôi, với dáng người nhỏ bé và mái tóc đã điểm bạc, đi qua đi lại. Bà không giúp tôi một tay, mà chỉ đứng đó, nhìn tôi bằng một ánh mắt phức tạp, vừa có chút tự hào, nhưng lại có chút lo âu. Tôi đã quen với điều đó. Từ khi bố mất, mẹ tôi trở nên ít nói hơn, bà thường xuyên nhìn vào khoảng không, như thể đang tìm kiếm một hình bóng đã quá xa xôi. Tôi đã nghĩ, sự im lặng của bà là một sự động viên, một sự tin tưởng vào khả năng của tôi. Và tôi, một người con gái đã quen với việc tự mình gánh vác, đã không hề phàn nàn.

Anh hai về trước, mang theo một chiếc xe hơi bóng loáng và một vali đầy ắp những món quà đắt tiền. Anh nói, “Em út, em vất vả quá. Anh bận việc nên không về sớm được.” Chị ba về sau, mang theo một chiếc túi xách hàng hiệu và những lời than phiền về công việc bận rộn. Chị tư cũng không kém, mang về một vài hộp bánh và những lời hứa hẹn về việc sẽ “giúp em dọn dẹp sau.” Tôi cười, một nụ cười nhạt nhòa, và nuốt vào trong lòng những giọt nước mắt chực trào. Họ nói lời yêu thương, nhưng ánh mắt thì vô hồn. Họ nói lời sẻ chia, nhưng đôi tay thì không bao giờ nhấc lên để giúp tôi một việc nhỏ nhặt nào.

Bảy mâm cỗ, với hàng chục món ăn khác nhau, cuối cùng cũng đã hoàn thành. Tôi bày biện chúng lên bàn, một cách chu đáo và tỉ mỉ. Khi cả gia đình đã ngồi vào bàn, không gian trở nên ồn ào. Anh hai nói chuyện về việc làm ăn, chị ba nói chuyện về thời trang, và chị tư nói chuyện về những chuyến du lịch sang chảnh. Họ nói chuyện, cười đùa, nhưng không một ai hỏi tôi, “Em có mệt không?” Không một ai nói, “Em nấu ăn ngon quá.” Tôi lặng lẽ ngồi đó, một phần của mâm cơm, nhưng lại là một người ngoài cuộc.

Bữa ăn kết thúc, và cũng là lúc các anh chị tôi đứng dậy. Họ vội vã, như thể đang chạy trốn khỏi một điều gì đó. “Thôi, anh chị phải về đây. Anh chị bận lắm, không thể ở lại lâu được,” anh hai nói. “Em ở lại với mẹ nhé,” chị ba nói, giọng nói đầy sự hờ hững. Và chị tư, chỉ vẫy tay chào, và lên xe đi mất. Tôi đứng đó, nhìn chiếc xe của họ khuất dần trong màn đêm. Tôi cảm thấy mình như một con robot, đã làm xong nhiệm vụ, và giờ đây bị bỏ lại một mình, trong một căn nhà trống rỗng.
Tôi trở lại bếp, nhìn đống bát đĩa bẩn và những chiếc mâm cỗ dở dang. Nước mắt tôi, cuối cùng, cũng đã tuôn rơi. Tôi khóc không phải vì mệt mỏi, mà vì sự cô đơn, vì sự tủi thân. Tôi đã hy sinh tất cả, hy sinh tuổi trẻ, hy sinh cả hạnh phúc của mình để ở lại đây, chăm sóc cho bố mẹ. Nhưng họ thì không. Họ chỉ coi tôi là một người giúp việc không công, một người gánh vác gánh nặng của cả gia đình. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc, đã tin vào tình yêu thương của họ, đã tin vào sự sẻ chia.

Khi tôi đang dọn dẹp, mẹ tôi bước vào bếp. Bà nhìn tôi, và nói một câu nói mà tôi sẽ không bao giờ quên. Bà nói, “Mày ở nhà thì chỉ có việc đấy thôi, còn các anh chị mày bận làm ăn, kiếm tiền. Tiền của các anh chị làm ra để lo cho cuộc sống của mẹ và mày đấy. Lo mà làm cho tốt đi.” Lời nói của bà như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi. Tôi chết lặng. Tôi không thể tin được rằng, người mẹ mà tôi yêu thương, người mẹ mà tôi đã hy sinh cả cuộc đời mình để chăm sóc, lại nói ra những lời nói tàn nhẫn như thế.

Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi cảm thấy mình như một con búp bê bị bỏ rơi, một món đồ chơi đã cũ kỹ. Tôi đã sống, đã yêu thương, đã hy sinh, nhưng cuối cùng, tôi lại không có một chút giá trị nào. Tôi không phải là con gái của mẹ. Tôi chỉ là một người giúp việc, một người gánh vác gánh nặng của cả gia đình. Sự đau đớn ấy, nỗi thất vọng ấy, đã khiến tôi chết lặng.

Sau ngày giỗ ấy, tôi sống trong sự im lặng, không nói chuyện với ai, không cười với ai. Tôi làm việc như một cái máy, không cảm xúc, không suy nghĩ. Tôi đã nghĩ, “Thôi, mình đã mất tất cả rồi.” Tôi đã nghĩ, “Mình sẽ sống như thế này cho đến hết đời.” Nhưng rồi, một ngày, một điều bất ngờ đã xảy ra. Bống, con gái của anh hai, đã đến chơi với tôi. Bống là một cô bé hồn nhiên, ngây thơ, và cô bé đã nhìn thấy nỗi đau trong mắt tôi.

Bống đến gần, nắm lấy tay tôi, và nói bằng một giọng nói đầy sự ngây thơ, “Dì ơi, dì đừng buồn nữa. Dì nấu ăn ngon lắm. Con thích món bún riêu cua dì nấu nhất.” Lời nói của Bống đã khiến trái tim tôi tan chảy. Một đứa trẻ, đã nhận ra giá trị của tôi. Một đứa trẻ, đã nhìn thấy những giọt nước mắt tôi đã giấu kín. Tôi ôm Bống vào lòng, và khóc. Tôi khóc không phải vì buồn, mà vì sự ấm áp mà tôi đã tìm thấy, sự ấm áp mà tôi đã luôn tìm kiếm.

Tôi đã quyết định thay đổi. Tôi không thể sống một cuộc đời vô nghĩa như thế này nữa. Tôi không thể để những lời nói của mẹ, những sự vô tâm của các anh chị, hủy hoại cuộc đời tôi. Tôi đã quyết định nói chuyện với họ. Lần này, tôi sẽ không khóc. Tôi sẽ không than vãn. Tôi sẽ nói bằng một giọng nói đầy sự tự tin và sự quyết tâm. Tôi sẽ nói cho họ biết, tôi đã mệt mỏi đến nhường nào.
Buổi tối, khi cả gia đình ngồi quây quần bên nhau, tôi đã nói, “Mẹ, các anh chị. Con có chuyện muốn nói.” Tất cả đều im lặng. Họ nhìn tôi bằng một ánh mắt tò mò. Tôi đã nói, “Con yêu bố, yêu mẹ, yêu các anh chị. Con đã ở lại đây, chăm sóc cho bố mẹ. Con đã gánh vác tất cả, một mình. Con đã hy sinh tất cả, hy sinh tuổi trẻ, hy sinh hạnh phúc của mình. Nhưng cuối cùng, con lại không nhận được một lời nói động viên nào, không nhận được một lời cảm ơn nào. Con đã bị coi thường, bị bỏ rơi.”

Tôi tiếp tục, “Con không phải là người giúp việc. Con là con của bố mẹ. Con là em của các anh chị. Con không thể tiếp tục sống một cuộc đời vô nghĩa như thế này nữa. Con sẽ không còn là người gánh vác nữa. Từ nay, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ, cùng nhau gánh vác. Nếu các anh chị bận, các anh chị có thể thuê người giúp việc. Nếu không, thì chúng ta sẽ cùng nhau làm.” Lời nói của tôi đã khiến cả gia đình chết lặng. Mẹ tôi cúi đầu, nước mắt bà rơi. Anh hai, chị ba, và chị tư, tất cả đều nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy sự xấu hổ.

Mẹ tôi, sau một lúc im lặng, đã nói, “Con ơi, mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai rồi. Mẹ đã nói những lời nói tàn nhẫn. Mẹ đã không hiểu con. Mẹ đã quá lo lắng cho các con, mẹ đã sợ rằng, nếu các con ở lại, các con sẽ không có một cuộc sống hạnh phúc. Mẹ đã quá ích kỷ.” Lời nói của mẹ đã khiến tôi nghẹn ngào. Anh hai, chị ba, và chị tư, tất cả đều đến gần tôi, ôm tôi vào lòng, và nói những lời xin lỗi.

Sau ngày hôm đó, gia đình tôi đã thay đổi hoàn toàn. Các anh chị tôi không còn vô tâm nữa. Họ thường xuyên về thăm mẹ, và họ bắt đầu giúp đỡ tôi. Họ không còn coi tôi là người giúp việc nữa, mà là một người em, một người bạn. Mẹ tôi cũng đã thay đổi. Bà không còn nói những lời nói tàn nhẫn nữa. Bà đã yêu thương tôi, đã quan tâm đến tôi. Bà đã trở thành một người mẹ đúng nghĩa, một người mẹ biết cách yêu thương và thấu hiểu.

Cuộc đời tôi, từ sau đó, đã bước sang một trang mới. Tôi đã không còn sống trong sự im lặng, không còn sống trong sự tủi thân. Tôi đã tìm lại được hạnh phúc, tìm lại được chính mình. Tôi đã tìm thấy sự tự tin, sự dũng cảm và sự yêu thương. Tôi đã biết rằng, hạnh phúc không phải là sự hy sinh mù quáng, mà là sự đồng hành, sự sẻ chia và sự tôn trọng. Và tôi biết rằng, đó là cái kết mà tôi đã luôn mong muốn, một cái kết mà tôi đã tự mình tạo ra, bằng sự dũng cảm và sự chân thành của chính mình.