Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ, đừng bao giờ phớt lờ mà bỏ qua những lời nói của con trẻ.
Một người mẹ đã chia sẻ câu chuyện của chính mình và đưa ra lời cầu xin tha thiết đến các bậc phụ huynh, nhằm cứu giúp những đứa trẻ ở trong hoàn cảnh tương tự đứa con trai đã khuất của cô.
Dylan-James đến từ Anh quốc từng là một bé trai năng động và hóm hỉnh. Nhưng giờ đây tất cả đều là quá khứ. Ngày cậu con trai ba tuổi của Alison Cramp đột nhiên ngừng nhảy múa đã khắc sâu trong ký ức của cô.
“Mẹ ơi có cái gì đó cử động trong bụng con.”
Alison nhớ lại, ngày hôm ấy nhóc Dylan đang xoay người và vặn vẹo, tràn đầy năng lượng và niềm vui trẻ con. Đột nhiên cậu bé đứng yên.
Alison nói: “Tôi hỏi nó có chuyện gì?”… “Nó bước tới, vẻ trầm ngâm và nói: ‘Mẹ ơi có m.a trong bụng con đấy. Mẹ ơi có cái gì đó cựa quậy trong bụng con.” Tôi nói: ‘Làm sao con biết?’ Và nó trả lời: ‘Bởi vì con có thể cảm thấy nó.’
Alison cố hết sức để không hoảng sợ trước lời nói của đứa con trai bé bỏng. Dylan-James vừa trải qua 10 tháng hóa trị ung thư thận, các bác sĩ nói rằng nó không đáng ngại và có khả năng chữa trị cao. Kết quả quét gần đây cũng quá rõ ràng, quá trình điều trị của Dylan sắp kết thúc, mọi thứ đang tốt dần lên.
Nhưng hai ngày sau đó, Alison và chồng phải ngồi đối diện với một bác sĩ, cố gắng xử lý những tin tức gần như quá khủng khiếp để có thể hiểu được. “Bóng ma” mà Dylan-James cảm thấy trong bụng nghĩa là căn bệnh ung thư thận giai đoạn ba đã di căn đến phổi. Việc nhận được tin giống như một cú sốc đối với các bậc làm cha mẹ. Họ đã nghĩ đến việc thấy con trai vào lớp 1, trưởng thành, vào đại học, và hoàn toàn khỏe mạnh.
“Hôm ấy chúng tôi đưa Dylan-James đến khu vườn của bệnh viện, chụp một bức ảnh nó hái những bông bồ công anh và thổi chúng.
“Bức ảnh ám ảnh tôi: Con trai tôi đẹp, thật hạnh phúc và dũng cảm. Và chỉ hơn hai tuần sau, nó đã nằm trong vòng tay của chúng tôi, không còn chút sự sống nào.”
Ảnh DM
Dylan-James là một em bé kỳ diệu, được sinh ra chỉ một năm sau khi Alison được điều trị ung thư buồng trứng. Người mẹ nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc ấy: “Tôi không thể tin được con trai đã khiến chúng tôi hạnh phúc như thế nào. Khi thằng bé mở mắt ra, chúng tôi thấy đôi mắt xanh tuyệt đẹp đang nhìn chúng tôi. Nó là món quà quý giá nhất mà chúng tôi từng có”
Alison luôn lo sợ rằng cô sẽ không bao giờ thụ thai, vì vậy cô rất vui mừng khi 5 tháng sau khi điều trị, cô phát hiện ra mình có thai. Đó là khoảng thời gian đen tối, và đột nhiên, cuộc sống của vợ chồng họ tràn ngập niềm phấn khích và hy vọng. Là một hiệu trưởng trường tiểu học, Alison rất nóng lòng được chứng kiến cậu con trai nhỏ của mình bắt đầu ngày đầu tiên đến trường. Nhưng Dylan-James không bao giờ vào lớp 1, cậu bé đã mãi mãi ở tuổi lên 3, mười tuần trước khi vào mẫu giáo.
Alison nói: “Tôi đã ôm nó trong tay khi con trai tôi từ từ tuột khỏi bàn tay tôi, và điều khó khăn nhất trên đời của người làm mẹ là cảm nhận được trái tim của con đã ngừng đập, trong khi tim mình vẫn đập”
Dylan phát bệnh khi đi du lịch với bố mẹ. Một buổi sáng, cậu bé thức dậu với bụng căng cứng. Khi một bác sĩ đề nghị chụp CT, bố mẹ bé đều nghĩ rằng tệ nhất là con trai họ bị viêm ruột thừa. Nhưng sau khi siêu âm, một chuyên gia tư vấn thông báo: “Chúng tôi đã tìm thấy một khối u – chúng tôi nghĩ em bé bị ung thư. Đây là loại ung thư có thể chữa được’.
Ảnh DM
Những lời đó đã giữ cho Alison và chồng mạnh mẽ, bởi vì họ nghĩ rằng rồi mọi thứ sẽ ổn, bởi vì may mắn thay con trai họ được phát hiện sớm. Một tuần sau khi được chẩn đoán, Dylan-James bắt đầu bốn đợt hóa trị hàng tuần. Alison cho biết việc điều trị khiến cậu bé xanh xao và gầy gò, nhưng đứa trẻ không bao giờ phàn nàn. Tác động của hóa trị rất tàn bạo. Dylan không thiết ăn uống, lúc nào cũng mệt mỏi.
“ Tôi nhớ có lần cháu nôn thốc nôn tháo rồi ngước nhìn tôi và nói bằng giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào ‘Con xin lỗi mẹ’.Chúng tôi sẽ về nhà giữa các đợt hóa trị, và ngay khi mức năng lượng và sự thèm ăn của con tôi trở lại, đó sẽ là lúc cho đợt hóa trị tiếp theo.”
Sau mười tháng điều trị và mười đợt hóa trị, và với kết quả chụp cắt lớp rõ ràng không có dấu hiệu của tế bào ung thư, cả gia đình cho phép mình nhìn về phía trước. Dylan sẽ hết bệnh và lớn lên như bao đứa trẻ khác.
Alison nói: “Chúng tôi cảm thấy mình đã vượt qua được. ‘Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch cho sinh nhật lần thứ tư của Dylan-James, bữa tiệc kết thúc hóa trị và cơ hội sống lại cuộc sống gia đình bình thường.
Hơn hết, là một hiệu trưởng đã có 20 năm làm việc trong ngành giáo dục, tôi rất vui mừng khi thấy con mình bắt đầu đi học. Tôi nóng lòng được chụp những bức ảnh ngày đầu tiên ở trường của con”
Họ không hề biết rằng thứ tồi tệ hơn đang ở phía trước. Hai ngày sau lời nhận xét kỳ lạ của Dylan, cậu bé trải qua một lần quét khác. Kết quả lần này hoàn toàn trái ngược, căn bệnh ung thư đã tiến triển và di căn sang phổi.
“Con trai tôi đang ở trong góc phòng, chơi với bác sĩ trị liệu và tôi không thể rơi nước mắt vì không muốn làm nó sợ’”, người mẹ đau xót nhớ lại. Sau buổi gặp gỡ, họ đều đồng ý là nên bắt đầu một đợt hóa trị mới, với liều lượng mạnh hơn. Trong vòng vài ngày, Dylan-James bắt đầu gặp vấn đề về hô hấp, các bác sĩ nói rằng cậu bé chỉ còn hai tháng để sống vì căn bệnh ung thư đã di căn.
Ảnh DM
“Mọi thứ sụp đổ đối với chúng tôi. Là cha mẹ, bạn sẽ làm bất cứ điều gì để cứu con mình nhưng chúng tôi bất lực trong việc giúp đỡ. Hai vợ chồng tôi đều khóc.
Chúng tôi đã không nói với Dylan-James vì nó còn quá nhỏ để hiểu. Thằng bé sợ bóng tối, nó yêu bố mẹ, yêu gia đình và chúng tôi không thể nói với nó rằng nó sắp đến một nơi đầy bóng tối.”
Hai tháng thực sự chỉ là hai tuần. Cậu bé thậm chí còn không lịp đón sinh nhật lần thứ tư. Dylan-James được chôn cất cùng với siêu anh hùng yêu thích của cậu.
Mười tháng hy vọng và điều trị, tất cả mọi thứ đều khả quan. Nhưng chỉ trong tích tắc, căn bệnh đã cướp đi đứa con trai bé bỏng chỉ mới 3 tuổi. Và người mẹ, vượt qua nỗi đau, đang cố gắng hướng các bậc cha mẹ khác hướng tới chiến dịch gây quỹ Cancer Research UK (CRUK). Mỗi năm ở Anh có khoảng 1.800 trẻ em mắc bệnh ung thư nhưng CRUK dự đoán rằng các ca bệnh sẽ tăng vọt, với 92.760 trẻ em được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vào năm 2040.
Chiến dịch được phát động nhằm đầu tư nhiều hơn cho nghiên cứu về bệnh ung thư ở trẻ em. Có hơn 100 dạng ung thư khác nhau và những dạng phát triển ở trẻ em khác về mặt sinh học so với ở người lớn. Tuy nhiên, hầu như tất cả các loại dùng để điều trị cho trẻ em đều được phát triển và thử nghiệm dựa trên bệnh ung thư ở người lớn.
“Chúng tôi đã không may mắn. Nhưng xin đừng quay lưng lại với Dylan-James. Hãy đọc câu chuyện của chúng tôi, cống hiến một chút — và giúp cứu mạng sống của những đứa trẻ khác”
Chiến dịch kêu gọi không chỉ nghiên cứu về các phương pháp điều trị để mang lại cho trẻ nhỏ cơ hội sống sót cao nhất mà còn phát triển các phương pháp điều trị nhẹ nhàng hơn để giảm thiểu tác dụng phụ. Khoảng 40% thanh thiếu niên trải qua hóa trị hoặc xạ trị phải chịu các tác dụng phụ lâu dài. Đây là một chiến dịch hy vọng sẽ giúp ngăn chặn những người khác trải qua nỗi đau mà Alison và chồng đã trải qua, khi họ mất đi đứa con trai quý giá của mình.
Nguồn : https://www.webtretho.com/f/goc-lam-me/me-oi-co-gi-do-cua-quay-trong-bung-con-2-tuan-sau-be-trai-3-tuoi-xa-cha-me-vinh-vien