ồi một tối nọ, đang ngủ thì bỗng dưng nghe tiếng hét khắp nhà. Tôi tỉnh dậy thấy cô bồ của chồng chỉ ra cửa sổ rồi khóc lóc, run rẩy rất đáng sợ.
ảnh minh họa
Tôi là gái quê, khi lấy được Tùng ai cũng bảo tôi tốt số vì Tùng là trai thành phố, có nhà ở đó luôn rồi, cưới xong tôi chỉ việc về ở. Tôi cũng chỉ làm kế toán cho một công ty nhỏ, lương tháng chỉ đủ ăn, chẳng thừa ra đồng nào nên khi tôi kết hôn với Tùng, ai cũng mừng cho tôi vì nghĩ rằng như thế là cuộc đời tôi đã ổn.
Nhưng cuộc đời không như tôi nghĩ. Tùng giàu nhưng kẹt xỉ vô cùng. Anh có một người mẹ già đau yếu nhưng vì tiếc t.iền thuê ô sin nên cứ để bà nằm một mình trong nhà rồi nhờ hàng xóm mua thức ăn hoặc tối đi làm về mua cho mẹ bát cháo ăn cho qua ngày. Lý do Tùng cưới tôi cũng vì để tôi về chăm sóc cho mẹ anh ấy. Vậy mà tôi đã từng nghĩ rằng Tùng say mê vẻ ngoài hiền hậu, chân chất của tôi như lời anh ta nói.
Cưới nhau về được 1 năm nhưng số lần Tùng về nhà ăn cơm với tôi và mẹ anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh bảo bận k.iếm t.iền, nhưng số t.iền anh đưa cho tôi hàng tháng chỉ đủ để mua thức ăn cho mẹ anh. Tôi ngày nào cũng phải chi li từng đồng vì sợ cuối tháng sẽ hết t.iền. Mỗi lần tôi hỏi chồng t.iền thì Tùng đều bảo không có, rồi liên tục gắt gỏng.
Đến lúc tôi mang bầu, dù bị nghén mệt bã người nhưng tôi vẫn phải còng lưng ra để chăm mẹ anh. Được mấy tháng thì mẹ anh mất, mọi thứ đều một tay tôi lo liệu. Tôi có bầu, bụng mang dạ chửa nhưng chưa lần nào được nghe chồng hỏi thăm một câu nào. Tùng cứ đi suốt, tôi hỏi anh đi đâu, làm gì thì anh lại c.hửi bới tôi với đầy đủ những từ ngữ tục tĩu, mạt hạng.
Tôi buồn lắm, cũng nghĩ đến chuyện bỏ chồng mấy lần nhưng rồi tôi chưa kịp làm thì Tùng đã làm một việc tày trời khác. Lúc đó tôi mang bầu đến tháng thứ 8, bụng đã to vật vã lắm rồi nhưng Tùng vẫn quyết định đuổi tôi ra khỏi nhà để đón bồ về. Lúc đó, sự căm phẫn của tôi dành cho Tùng đã lên đến tột độ. Tôi không thiết tha gì người chồng, người cha vô trách nhiệm như anh nữa. Tôi gần sinh nhưng trong người chỉ có 6 triệu và là t.iền tôi dành dụm bấy lâu nay.
(Ảnh minh họa)
Nghe nói cô bồ của anh rất xinh đẹp và giỏi giang nên Tùng muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, đưa cô ấy về rồi sau đó ly hôn với tôi để cưới vợ mới. Hôm đó Tùng về nhà, thấy tôi đang ngồi ở trên giường thì quát:
– Sao giờ này cô vẫn chưa đi? Hay đợi tôi ra tay hả?
– Em xin anh, em gần sinh rồi. Với lại giờ em đi thì cũng chẳng biết đi đâu, anh cho em ở lại nhà này đến khi con lớn nhé.
– Không, tôi không đông ý đâu, cô làm gì thì làm, đơn ly hôn tôi đã gửi rồi, tôi không muốn dính dáng gì đến mẹ con cô nữa.
– Em xin anh, anh cho em ở lại làm ô sin đi, em sẽ làm hết việc nhà.
– Thế đến khi cô đẻ thì sao?
– Em cũng sẽ ráng làm việc, anh biết em rồi mà, có khi nào em nghỉ ngơi đâu.
– Thôi được rồi, nhưng tôi sẽ đuổi cô đi khi nào tôi muốn đấy.
– Vâng, em đội ơn anh.
Nhìn nét mặt hỉ hả của ông chồng bội bạc, trong tôi trào lên một nỗi hận khôn xiết. Tôi thề rằng sẽ phải trả được nỗi hận này rồi mới bước khỏi nhà anh ta.
Tùng đón bồ về nhà, thời gian đó dù bụng bầu vượt mặt nhưng tôi vẫn phải còng lưng ra để lau dọn, nấu ăn cho cả hai. Cô bồ của chồng tôi nghe đâu cũng đang mang thai nên cô ta mới giục chồng tôi ly hôn nhanh như thế. Khi còn sống, mẹ chồng tôi thương tôi lắm, bà bảo nếu bà còn sống ngày nào thì sẽ dùng tiếng nói của mình để bảo vệ tôi ngày đó. Tôi nhớ lại những lời bà nói mà ứa nước mắt, rồi tôi cũng nghĩ ra được kế để trả thù.
Cả tháng đó, ngoài việc làm ô sin, tôi đều lên phòng thờ thắp hương cho mẹ chồng. Cũng từ hôm đó, cô bồ của chồng tôi không thể nào ăn ngon ngủ yên. Cô ta kể rằng hôm nào nằm ngủ cũng thấy mẹ anh về đuổi ra khỏi nhà. Tôi cũng nói với chồng rằng hôm nào tôi cũng lên thắp hương nhưng thắp xong thì lại bị tắt, cứ mãi như thế mà chẳng hiểu vì sao. Nghe thế, Tùng cũng hoảng.
Rồi một tối nọ, đang ngủ thì bỗng dưng nghe tiếng hét khắp nhà. Tôi tỉnh dậy thấy cô bồ của chồng chỉ ra cửa sổ rồi khóc lóc, run rẩy rất đáng sợ. Tôi và chồng đều không hiểu vì sao thì nghe cô ta bảo rằng thấy mẹ chồng tôi về, đuổi cô ta ra khỏi nhà. Chồng tôi nghe vậy cũng hoảng lắm, còn tôi thì mỉm cười.
Đến hôm tôi sinh, cô bồ chồng tức tốc vào viện rồi lật chăn lên để kiểm tra con trai tôi. Thấy nó có cái bớt đỏ ở trước ngực, cô ta sợ tái mặt, ù té chạy. Nghe nói sau hôm đó không thấy cô ta về nhà nữa. Chồng tôi kể lại rằng cô ta để lại một bức thư, tự thú rằng đứa con trong bụng không phải của anh nên khi về nhà anh ở, toàn mơ thấy mẹ anh. Chính bà về báo mộng bảo rằng nếu như hôm tôi sinh con, đ.ứa b.é có vết bớt ở ngực thì mọi lời tiên đoán của bà sau này sẽ thành hiện thực. Và nếu cô ta không bỏ chồng tôi đi thì sẽ bị báo ứng.
Tùng cũng choáng khi nghe những lời tự thú của cô bồ. Anh quay ra nịnh nọt tôi vì nghĩ rằng mẹ mình về báo mộng thật. Nhưng tôi không cần những lời nói suông của anh ta, tôi sinh con xong bèn đưa con về quê và không cho anh ta gặp mặt để chờ Tùng thay đổi đã rồi tính tiếp. Anh ta cũng không biết rằng toàn bộ vở kịch ma ám đó là do tôi dựng lên, việc cô bồ anh mê sảng cũng là do tôi cho cô ta uống thuốc gây ảo giác rồi thường xuyên kể lể về mẹ chồng mình. Ngay cả cái bớt của con trai cũng là do tôi tạo ra bằng một cái băng dính.
Giờ đây, tôi và con trai vẫn sống ở quê. Những ngày tháng không sống ở thành phố hóa ra là những ngày tháng bình yên nhất của cuộc đời tôi. Tùng đã rất nhiều lần xuống năn nỉ, xin lỗi nhưng tôi vẫn chưa quyết có quay lại với anh ta hay không. Tôi sợ rằng bản tính khó đổi rồi mẹ con tôi lại phải chịu sự tổn thương thêm lần nữa.