Mới vừa kết thúc mấy ngày Tết thôi, người ta thì háo hức đón năm mới với nhiều niềm vui, hạnh phúc. Còn tôi thì buồn lòng vì những chuyện xảy ra trong dịp Tết, cũng chỉ vì người chồng. Có lẽ, không ai như chồng tôi, ngày quan trọng thì lại “dở chứng”, khiến tôi bị bẽ mặt trước mặt bố mẹ đẻ của mình.
Trước Tết, chuyện đi quà biếu bên nội, bên ngoại khiến tôi được phen bực mình không còn gì nghĩ đến Tết rồi. Chồng tôi can thiệp một cách thô bạo vào chuyện quà Tết, mặc cả ít nhiều với vợ. Chồng chỉ muốn tôi thật nhiều quà, biếu nhiều tiền nhà nội, còn nhà ngoại thì chỉ mua cho có, cho xong thủ tục.
Biết chồng để ý nhỏ nhen như vậy, tôi cũng không muốn tranh cãi, giận dỗi nhau nên cũng mua quà bình thường thôi. Vậy mà chồng vẫn cứ cằn nhằn, còn định không đi cùng vợ về nhà ngoại biếu quà. Tôi phải nịnh nọt đủ kiểu, anh ấy mới miễn cưỡng đi cùng. Tôi làm vợ mà chẳng khác nào người làm của chồng, phải chiều chuộng, nịnh nọt chồng những lúc giận dỗi, dù tôi chẳng làm gì gây ra lỗi.
Đấy là trước Tết, còn trong Tết, vợ chồng tôi sang nhà ngoại chúc Tết. Lúc này cả nhà đông đủ, màn mừng tuổi vui vẻ diễn ra, ai nấy cũng mừng rỡ. Đến lượt nhà tôi, tôi đang định đứng ra để mừng tuổi bố mẹ và các cháu của mình thì chồng tôi ngăn lại. Anh ấy muốn làm việc đó, mặc dù tôi đã làm sẵn các phong bao lì xì.
Chồng tôi rút ví ra một tập tiền, chọn tới chọn lui rồi mừng tuổi cho bố mẹ vợ mỗi người 50 nghìn đồng, khiến ai cũng tỏ ra ngạc nhiên, khó hiểu. Vì trước đó bố mẹ tôi nhận được nhiều tiền mừng tuổi bằng tiền mệnh giá lớn, còn nếu chỉ là hình thức thì cũng nên khéo léo để trong phong bao. Nhưng chồng tôi đã không làm vậy, đã thế câu nói của anh ta khiến tôi cảm thấy hụt hẫng.
Chồng tôi sau vài câu chúc bố mẹ vợ, liền nói luôn lý do vì sao lại mừng tuổi tiền ít: “Hôm trước vợ con biếu bố mẹ 1 triệu tiền Tết, ông bà thoải mái tiêu rồi. Giờ ngày Tết, con mừng tuổi chỉ là lấy may thôi. Tiền mừng tuổi, chỉ trẻ con mới thích, chứ người già thì quan trọng gì ít hay nhiều. Tết nhất, chúng con cũng tiêu biết bao nhiêu là tiền”.
Kế sau đó, chồng tôi đi phát cho các anh chị, các cháu của tôi mỗi người 10 nghìn đồng. Anh chị tôi thì vẫn vui vẻ, lịch thiệp nói lời cảm ơn. Còn mấy đứa cháu, còn nhỏ nên hồn nhiên nói thẳng: “Ủa, ít thế này thôi ạ. Chưa mua nổi gói bim bim“. Tôi định tiếp tục mừng tuổi thì chồng tôi thấy vậy liền xin phép cả nhà để về, anh ấy lôi tôi về bằng được.
Ngày Tết, tôi cũng đành phải giả vờ vui vẻ cho qua cố ngăn cảm xúc để bố mẹ, các anh chị tôi không biết được sự thất vọng trong tôi. Rời khỏi nhà bố mẹ đẻ, tôi cảm giác thật mất mặt, đáng xấu hổ với hành động của chồng. Anh ta keo kiệt, chuyện tiền bạc ít nhiều chắc không ai để ý, nhưng thái độ như vậy là quá coi thường tôi và nhà vợ.
Tôi có thắc mắc chồng sao lại mừng tuổi bố mẹ ít như vậy, chồng tôi liền lạnh lùng đáp: “Tôi không làm thế, cô chắc vung tiền cho mọi người. Mình mừng tuổi bao nhiêu là do mình, còn người ta mừng nhiều đó là do người ta thôi. Ai bắt họ phải mừng cho mình nhiều đâu. Cô cảm thấy như thế là mất mặt thì lần sau đi mà về nhà ngoại một mình, hoặc là chia tay cũng được“.