Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Cảnh tượng đó khiến tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn….
Cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi kể từ ngày vợ qua đời. Cô ấy ra đi quá đột ngột sau một cơn bạo bệnh, để lại tôi với đứa con trai nhỏ mới 4 tuổi. Nhìn con ngây thơ chưa hiểu chuyện, lòng tôi như bị xé nát.
Những ngày đầu sau khi vợ mất, tôi chìm trong cảm giác trống rỗng, gắng gượng từng ngày để vừa làm việc, vừa chăm sóc con nhỏ. Gia đình, bạn bè nhìn thấy tôi vất vả, ai cũng khuyên nên đi bước nữa, bảo rằng một mình nuôi con sẽ cực khổ lắm, lại chẳng có người chia sẻ.
Lúc đó, tôi không hề nghĩ đến chuyện tái hôn. Hình bóng vợ vẫn in sâu trong tâm trí tôi, và tôi lo rằng nếu đưa một người phụ nữ khác về, con trai sẽ không thể chấp nhận. Nhưng thời gian trôi qua, công việc và áp lực chăm con khiến tôi dần thay đổi suy nghĩ. Tôi nhận ra, thằng bé cần một người mẹ để yêu thương và chăm sóc, còn tôi cũng cần một người đồng hành để sẻ chia
Một năm sau ngày vợ mất, tôi gặp Lan. Cô hơn tôi vài tuổi, sống một mình và là người phụ nữ rất hiểu chuyện. Điều khiến tôi chú ý nhất chính là sự quan tâm và yêu thương mà Lan dành cho con trai tôi. Những ngày đầu quen biết, cô thường xuyên đến thăm nhà, chơi đùa với thằng bé, đôi khi còn giúp tôi chăm sóc nó. Nhìn con dần cởi mở và thân thiết với Lan, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau một thời gian suy nghĩ kỹ, tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Chúng tôi tổ chức một lễ cưới nhỏ, đơn giản, chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết. Tôi nghĩ mình đã chọn đúng người, bởi Lan luôn thể hiện mình là một người vợ tốt, một người mẹ kế tận tụy. Cô chăm lo cho con trai tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, đưa đón đi học, dạy nó học bài. Thấy con trai vui vẻ, tôi dần yên tâm để đi làm xa, tập trung vào công việc kiếm tiền lo cho gia đình.
Tuy nhiên, một ngày nọ, trong một lần đi công việc ở xa, tôi quyết định về thăm nhà mà không báo trước để tạo bất ngờ cho vợ và con trai. Lòng tôi rộn ràng khi nghĩ đến cảnh con trai sẽ reo lên vui sướng khi thấy bố về, còn Lan chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Nhưng ngay khi bước vào nhà, tôi đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Ngôi nhà im lặng đến lạ thường, không có tiếng cười đùa quen thuộc của con trai hay tiếng nói chuyện của vợ.
Tôi bước vào phòng khách, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi như chết đứng. Con trai tôi đang ngồi co ro trong góc nhà, khuôn mặt đẫm nước mắt. Trên người thằng bé đầy những vết thâm tím, và trong tay Lan là một chiếc roi da. Cô đang quát mắng nó, giọng đầy giận dữ.
– Cô đã nói bao nhiêu lần là phải nghe lời, tại sao lại cứng đầu thế hả?
Tôi không thể tin vào mắt mình. Người phụ nữ hiền dịu, luôn tỏ ra yêu thương con tôi, giờ đây đang trở thành một kẻ t.àn nh.ẫn đến vậy. Tôi lao tới, giằng lấy chiếc r.oi từ tay Lan và ôm chặt con trai vào lòng. Thằng bé run rẩy, nước mắt lăn dài trên má.
– “Em đang làm cái gì vậy? Tại sao em lại đối xử với con như thế?” – Tôi hét lên trong cơn tức giận.
Lan sững sờ, gương mặt biến sắc. Cô lúng túng giải thích rằng thằng bé không nghe lời, nghịch ngợm và cần phải dạy dỗ. Nhưng tôi biết, những vết thương trên người con trai không phải chỉ là kết quả của một lần nghịch ngợm. Cô đã giấu tôi mọi thứ, tạo ra vỏ bọc hoàn hảo trước mặt tôi để rồi khi tôi không có mặt, con trai tôi phải chịu đựng những trận đ: òn r: oi.
(Ảnh minh họa)
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi đã quá tin tưởng và giao phó cuộc sống của con mình cho một người không xứng đáng. Cảnh tượng đó khiến tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn. Tôi ôm con trai thật chặt, tự nhủ rằng từ giờ trở đi, tôi sẽ không để ai làm tổn thương con mình thêm một lần nào nữa.
Cả đêm đó, tôi không thể ngủ. Hình ảnh con trai run rẩy và những v: ết th: ương trên người nó cứ ám ảnh tôi. Tôi biết rằng mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Người phụ nữ mà tôi từng tin tưởng đã lộ rõ bản chất, và giờ đây, tôi chỉ còn cách bảo vệ con mình bằng mọi giá