Chồng đưa hết lư/ơng cho mẹ, cô vợ cao tay lập tức thực hiện kế hoạch “3 không” khiến cả nhà chồng t/á h//ỏa xin t/ha…
Vợ chồng Minh và Hạnh cưới nhau được hơn một năm thì chuyển về sống chung với mẹ chồng. Lý do đơn giản: “nhà mẹ rộng, tiết kiệm được tiền thuê nhà”, Minh nói vậy. Hạnh vốn không thích sống chung, nhưng nghĩ thương chồng làm công ăn lương, lại vừa lo cho gia đình nhỏ, vừa lo cho mẹ già nên chị im lặng chấp nhận.
Ban đầu, mọi chuyện vẫn yên ổn. Hạnh đi làm hành chính, sáng chiều đúng giờ, về nhà lại tất bật nấu ăn, giặt giũ, chăm lo cả nhà. Lương tháng của chị khoảng mười triệu, để dành chi tiêu sinh hoạt trong gia đình. Còn chồng – Minh – đi làm công ty tư nhân, lương tháng mười hai triệu, đưa hết cho mẹ giữ “cho tiện”, vì theo lời bà: “Tiền của con cái thì cha mẹ giữ cũng là giữ cho cái nhà này.”
Hạnh không nói gì. Nhưng mọi chuyện bắt đầu đi xa khi mẹ chồng ngày càng tỏ ra lấn át. Bà muốn mọi chi tiêu đều phải “trình báo”, trong khi tiền ăn uống, điện nước, chợ búa toàn do Hạnh lo. Mỗi khi chị nhẹ nhàng nhắc Minh góp thêm hoặc chia sẻ chút gánh nặng, anh lại gạt đi:
“Có bao nhiêu đưa mẹ giữ cả rồi, em cần gì thì nói mẹ, mẹ đưa.”
Nhưng lạ thay, mỗi lần chị mở lời với mẹ chồng xin ít tiền mua đồ ăn cho cả nhà, bà lại xẵng giọng:
“Cô đi làm cả tháng chẳng lẽ không đủ vài đồng đi chợ? Còn đòi nhà này nuôi ngược lại à?”
Giọt nước tràn ly là một buổi tối cuối tháng, khi trong ví Hạnh chỉ còn vài chục ngàn, chị nhờ Minh đưa ít tiền mua sữa cho con trai vừa hơn 1 tuổi đang ốm. Minh bảo:
“Để anh hỏi mẹ.”
Chờ mãi đến khuya, chị vẫn không thấy tiền. Sáng hôm sau, chị phải vay tạm đồng nghiệp mua sữa. Tối về, chị nghe lỏm mẹ chồng nói với Minh:
“Trẻ con xưa nay có uống sữa gì đâu, vẫn lớn. Phí tiền!”
Hạnh ngồi lặng, nhìn con trai ngủ thiêm thiếp mà nước mắt rơi.
Tối hôm đó, chị không nói gì. Chỉ lặng lẽ lên kế hoạch cho “cuộc cách mạng” trong chính ngôi nhà này.
Kế hoạch “3 không” bắt đầu từ sáng hôm sau: Không nấu ăn – Không trả tiền – Không đi chợ.
Ngày đầu tiên, mẹ chồng thức dậy đã ngạc nhiên khi không ngửi thấy mùi cơm sôi, không thấy cháo cho cháu như mọi hôm. Bà đi xuống bếp, thấy trống trơn. Hạnh đang mặc áo công sở chuẩn bị đi làm, mặt tỉnh bơ.
“Cô không nấu cơm à?” – bà gắt.
“Dạ, con đi làm cả ngày rồi, nên quyết định từ nay ai ăn người đó tự lo ạ.” – Hạnh đáp gọn.
“Còn cháu bà thì sao?”
“Con trai con, con lo. Nhưng đồ ăn, sữa thì con không còn tiền. Con xin chồng con mấy hôm trước nhưng mẹ không cho.”
Mẹ chồng tím mặt, quay sang con trai thì anh ấp úng, không dám nhìn vợ.
Ngày thứ hai, tủ lạnh trống không. Điện thoại báo tiền điện cần thanh toán. Hạnh mặc kệ. Trước đây mọi chi phí điện nước, mạng internet, gas… đều do chị tự thanh toán. Giờ chị dừng hết.
Buổi tối, mẹ chồng tức tối hỏi:
“Sao tiền điện chưa đóng? Nhà mạng nhắn báo cắt rồi!”
Hạnh đáp thản nhiên:
“Con không giữ tiền. Mọi tiền chồng con đưa mẹ cả rồi mà.”
Ngày thứ ba, bà phải ra chợ mua thức ăn. Nhưng đang mua thì phát hiện… ví không có tiền. Minh thì bảo:
“Con đưa mẹ hết rồi còn đâu nữa.”
Lúc ấy, bà mới thấm: tiền có giữ cũng không giải quyết được gì nếu cả nhà lệ thuộc vào một người phụ nữ mà mình luôn coi thường.
Đến tối, bà chủ động nấu bữa cơm đầu tiên sau nhiều tháng. Cơm canh không ngon, mặn nhạt thất thường. Minh nhìn vợ, không dám nói câu nào.
Hôm sau, bà nhẹ giọng gọi Hạnh vào phòng:
“Mẹ nói chuyện chút. Chuyện tiền bạc trước đây là mẹ sai. Từ nay mẹ không giữ tiền của Minh nữa. Hai vợ chồng tự lo lấy. Còn mẹ, mẹ sẽ phụ trông cháu nếu con cần.”
Hạnh gật đầu, không trách móc. Chị chỉ nói:
“Con không cần mẹ thay đổi vì con. Con chỉ mong mẹ hiểu: người phụ nữ cũng cần được tôn trọng. Không phải cứ hy sinh là mãi mãi bị xem nhẹ.”
Từ đó, mọi thứ trong nhà dần cân bằng trở lại. Minh học cách chia sẻ tài chính với vợ, mẹ chồng cũng bớt khắt khe và can thiệp.
Bài học rút ra:
Đôi khi, sự im lặng không phải là yếu đuối. Mà là sự chuẩn bị cho một cú phản đòn đầy tỉnh táo. Và người phụ nữ “cao tay” không phải người la hét, trách móc, mà là người biết chọn thời điểm, biết dùng hành động để khiến người khác phải tự nhìn lại chính mình.