“Anh ơi, nhân tiện cũng xuống Quảng Ninh rồi, hay mình tách đoàn, đi Hạ Long một hôm? Đi vịnh ngắm cảnh, cho bọn trẻ trải nghiệm!”

Cuối tuần rồi, gia đình anh Tuấn ở Bắc Ninh náo nức chuẩn bị cho chuyến đi Cô Tô cùng công ty. Bốn người – anh Tuấn, chị Hạ, cậu con trai lớn Minh (12 tuổi) và cô con gái út Linh (7 tuổi) – đã háo hức từ cả tuần trước. Chị Hạ, vốn mê biển, cứ xuýt xoa: “Lâu lắm rồi mình mới đi chơi xa cả nhà, phải tranh thủ tận hưởng chứ!” Anh Tuấn cười, gật đầu chiều vợ, dù trong lòng hơi lo vì lịch trình công ty khá dày.

Chuyến đi Cô Tô diễn ra suôn sẻ. Biển xanh, cát trắng, những buổi tối nướng hải sản bên bãi biển khiến cả nhà không muốn về. Theo kế hoạch, đoàn sẽ trở lại Bắc Ninh vào sáng thứ Bảy. Nhưng sáng hôm ấy, khi mọi người đang xếp đồ lên xe, chị Hạ bỗng nảy ra ý định: “Anh ơi, nhân tiện cũng xuống Quảng Ninh rồi, hay mình tách đoàn, đi Hạ Long một hôm? Đi vịnh ngắm cảnh, cho bọn trẻ trải nghiệm!” Anh Tuấn ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý. Dù sao cả hai cũng xin nghỉ thêm một ngày, thế là cả nhà quyết định mua vé tàu ra vịnh Hạ Long.

Chiều hôm đó, trời quang đãng, mặt nước vịnh lấp lánh ánh nắng. Con tàu nhỏ chở gia đình anh Tuấn cùng vài du khách khác lướt qua những hòn đảo đá vôi kỳ vĩ. Minh thích thú chỉ trỏ, còn bé Linh ôm mẹ, ríu rít hỏi về những con sóng. Chị Hạ, vốn là một thợ lặn tự do hồi trẻ, kể cho các con nghe về những lần chị từng lặn dưới biển, đối mặt với dòng nước xiết. “Mẹ mà gặp cá mập, mẹ cũng không sợ!” chị cười, làm bọn trẻ phấn khích.

Nhưng khi tàu đi được nửa hành trình, trời bỗng tối sầm. Những đám mây đen dày đặc kéo đến từ phía chân trời. Gió bắt đầu rít mạnh, sóng vỗ ầm ầm vào mạn tàu. Thuyền trưởng hét lên, yêu cầu mọi người mặc áo phao, nhưng giọng ông lạc đi trong tiếng giông. Chỉ trong chốc lát, một cơn giông chưa từng thấy ập đến. Sóng lớn đánh nghiêng con tàu, nước tràn vào khoang. Tiếng hét, tiếng khóc vang lên trong hoảng loạn.

Con tàu lật úp.

Chị Hạ, với bản năng của một thợ lặn, phản xạ nhanh như cắt. Chị nắm chặt tay bé Linh, kéo con sát vào người, đồng thời hét lên gọi Minh và anh Tuấn. Nước lạnh buốt, dòng chảy xiết cuốn cả nhà ra xa nhau. Trong ánh chớp lóe lên giữa cơn giông, chị thấy Minh đang vùng vẫy cách đó vài mét. Chị quăng mình về phía con trai, một tay ôm Linh, tay kia với lấy Minh. “Cố lên, con! Mẹ đây!” chị hét, giọng khản đặc.

Nhưng dòng nước quá mạnh. Chị Hạ, dù từng lặn qua những vùng biển khắc nghiệt, giờ cảm thấy sức mình cạn dần. Chị cố túm lấy Minh, kéo con trai vào gần, nhưng một con sóng lớn ập đến, hất bé Linh khỏi tay chị. “Linh!” chị gào lên, lặn ngụp xuống dòng nước đục ngầu. Bằng chút sức lực cuối cùng, chị vớ được một mảnh gỗ trôi nổi, đẩy Minh bám vào đó. Nhưng Linh, cô bé nhỏ xíu, đã biến mất trong dòng nước.

Anh Tuấn, ở phía xa, cũng đang vật lộn với sóng dữ. Anh tìm thấy một chiếc áo phao trôi nổi, bám chặt lấy nó, miệng không ngừng gọi tên vợ và các con. Khi cơn giông dịu đi, đội cứu hộ xuất hiện, kéo những người sống sót lên thuyền. Anh Tuấn, Minh, và một vài du khách khác được cứu. Nhưng chị Hạ và bé Linh không thấy đâu.

Đêm hôm ấy, trên bờ vịnh Hạ Long, ánh đèn cứu hộ quét qua mặt nước đen ngòm. Anh Tuấn ngồi thẫn thờ, ôm Minh trong lòng. Cậu bé khóc nấc, liên tục hỏi: “Mẹ và em đâu rồi, bố?” Anh Tuấn không trả lời được, chỉ siết chặt con trai, ánh mắt dán vào mặt biển.

Sáng hôm sau, đội cứu hộ tìm thấy chị Hạ trên một mỏm đá nhỏ giữa vịnh. Chị bất tỉnh, tay vẫn nắm chặt một chiếc sandal nhỏ xíu của Linh. Chị đã kiệt sức sau khi cố bơi tìm con gái trong đêm. Nhưng bé Linh, như một cánh chim nhỏ, đã mãi mãi bị biển cuốn đi.

Chị Hạ tỉnh lại trong bệnh viện, nhưng ánh mắt chị trống rỗng. Chị không nói gì, chỉ nắm chặt chiếc sandal trong tay. Anh Tuấn ngồi bên, cố kìm nước mắt, thì thầm: “Mình sẽ tìm được con, Hạ ơi. Mình sẽ tìm được Linh.”

Câu chuyện về chuyến tàu định mệnh ấy lan truyền khắp vùng. Người ta kể rằng, vào những đêm giông bão, trên vịnh Hạ Long, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng một người mẹ gọi tên con, hòa lẫn trong tiếng sóng.